Phạm Thị Ngoan Trường THPT Nguyên Hồng, Tp.Bắc Giang, tỉnh Bắc Giang
Ở xứ Đông (tỉnh Hải Dương) có danh sơn Phượng Hoàng gắn liền với những năm tháng của nhà chính trị, quân sự, danh nhân văn hóa Nguyễn Trãi sau khi ông rời bỏ mũ áo chốn quan trường để về quê ngoại sống cuộc đời ẩn dật, thanh bạch và vui vầy với cỏ cây mây nước- đó là thắng tích Côn Sơn thuộc phường Cộng Hòa, Tp.Chí Linh.

Những ngày cuối năm này, không gian cảnh sắc Côn Sơn thật thanh bình và yên ả. Cánh rừng bạt ngàn thông reo vi vu trong gió, hoa cỏ ngát hương, chim chóc nô đùa… Chúng tôi lạc vào một không gian xanh biếc với núi rừng, hồ nước mênh mang và kiến trúc cổ kính, trầm mặc. Có lẽ ống kính máy ảnh cũng không thể nào tả hết những khoảnh khắc, đường nét tuyệt mỹ ấy. Ai đã một lần ghé thăm nơi này chắc hẳn sẽ tìm được cho mình những giây phút thật thư thái. Phải chăng cũng vì vậy mà mấy trăm năm trước Nguyễn Trãi đã chọn Côn Sơn để ẩn cư?

Với tôi, về Côn Sơn cũng như là được trở về với quá khứ thời thơ ấu, những kỷ niệm ngày còn nhỏ đâu dễ lãng quên, tôi thường được bố mẹ dẫn đến chơi vào những ngày lễ hội tháng Giêng, cũng có khi một nhóm bạn rủ nhau đạp xe gần 20 cây số về đây chỉ để mua một chiếc vòng đeo tay, ăn que kem và được hòa vào dòng người đông đúc, vãn cảnh rừng thông điệp trùng.
Chỉ mất khoảng nửa ngày là du khách có thể khép kín một lịch trình cho chuyến khám phá Côn Sơn với những điểm đến văn hóa tâm linh kết hợp tham quan khu sinh thái chốn ngàn thông cổ thụ. Mùa này Côn Sơn trở nên thưa vắng, những hàng quán lèo tèo ngóng đợi du khách. Như thường lệ, bao giờ các đoàn khách cũng vào dâng hương tại các khu đền, chùa, thắp nén tâm nhang thành kính dâng lên đức Phật và người anh hùng dân tộc Nguyễn Trãi. Các nhà sư ở đây kể rằng, chùa Côn Sơn (Thiên Tư Phúc tự) được khởi dựng vào thời Trần. Cùng với Yên Tử, Quỳnh Lâm ở Quảng Ninh và chùa Vĩnh Nghiêm ở Bắc Giang, chùa Côn Sơn tỉnh Hải Dương là một trong bốn trung tâm lớn của Thiền phái Trúc Lâm. Đặc biệt, chùa còn tấm bia đá cổ có tên “Thanh hư động”. Tương truyền đó là bút tích của nhà vua Trần Huệ Tông khi về thăm Côn Sơn năm 1373. Đây cũng là nơi tu hành của Quốc sư Huyền Quang - vị tổ thứ 3 của Thiền phái Trúc Lâm. Sau khi Huyền Quang mất, vua Trần Minh Tông đã cho xây Đăng Minh bảo tháp bằng đá cao 3 tầng, bên trong đặt xá lợi và tượng Huyền Quang.

Lễ chùa xong là lúc đoàn chúng tôi thong thả dạo bước trong không gian nhuốm màu huyền thoại, cùng nhau đi bộ qua gần một nghìn ngàn bậc đá giữa rừng thông già trên núi Phượng Hoàng, cảm nhận thiên nhiên núi rừng thơ mộng, hùng vĩ. Thăm giếng Ngọc phía chân núi, nước giếng Ngọc có màu trong xanh và mát lạ kỳ. Nhiều du khách thường lấy nước giếng Ngọc để uống và rửa mặt với quan niệm nguồn “nước thánh” này sẽ giúp cho con người được mát mẻ và gột rửa hết bụi trần. Tôi cũng tự tay múc một gầu nước dưới giếng Tiên lên, vục tay hắt những giọt nước mát lạnh vã lên mặt, cầu mong cho tâm hồn được nhẹ nhõm, mọi ưu phiền sẽ mau chóng xua tan.
Men theo các bậc đá, chúng tôi đến dòng suối chảy quanh năm, nơi đó còn có Thạch Bàn (tảng đá lớn) được cho là địa điểm xưa kia người anh hùng Nguyễn Trãi vẫn lui tới ngắm cảnh, làm thơ và “tức cảnh” sáng tác “Côn Sơn ca”: “Côn Sơn suối chảy rì rầm. Ta nghe như tiếng đàn cầm bên tai. Côn Sơn có đá rêu phơi. Ta ngồi trên đá như ngồi chiếu êm”…

Hành trình leo núi vãn cảnh, du khách cũng gặp một khu đền thờ lớn, là nơi thờ Trần Nguyên Đán - ông ngoại của Nguyễn Trãi và một khu nền nhà cũ là nơi ở của Nguyễn Trãi trong những ngày ông về Côn Sơn ẩn cư.

Càng lên cao cảnh vật, không gian Côn Sơn càng như mở ra để đón nhận lòng người. Mùi nhựa thông dìu dịu lan tỏa khắp không gian, những thác nước quanh năm róc rách, tuôn ra những bọt trắng loà. Đồng thời cũng được tham quan, thưởng thức các sản vật địa phương như cốm, bánh đa, hạt dẻ rừng, bánh đậu xanh Hải Dương…

Về Côn Sơn, tôi được biết thêm truyền tích đẫm màu huyền bí. Chúng tôi dừng chân trên đỉnh núi Phượng Hoàng, nơi có Bàn Cờ Tiên. Truyện kể rằng: Núi rừng Côn Sơn thường có mây mù bao phủ, một hôm những người dân trong vùng lần theo lối mòn trong mây mù lên núi dạo chơi, tới gần đỉnh núi, nghe có tiếng người cười, nói rất vui vẻ. Lạ thay, khi đến nơi mọi người đều ngạc nhiên vì trong lầu không có một bóng người nào, chỉ thấy bàn cờ đang đánh dở dang. Nhân dân cho rằng: Trên đỉnh Côn Sơn là nơi trời đất nối liền bằng mây mù, sương phủ, các tiên ông trên trời đã cưỡi mây xuống đánh cờ, thấy có người đến, các tiên ông bay về trời. Bởi vậy mà có tên là Bàn Cờ Tiên.
Nửa ngày cho chuyến hành hương về Côn Sơn là chưa đủ để tìm hiểu hết những điều kỳ thú của thắng tích song cũng đã đam lại cho chúng tôi đầy kỷ niệm khó quên. Hẹn một ngày sẽ trở lại chốn này.
Phạm Thị Ngoan - Trường THPT Nguyên Hồng, Tp.Bắc Giang, tỉnh Bắc Giang.
Không có giải thưởng nào bằng sự âm thầm đóng góp phụng sự của các Thầy, Cô tăng ni, phật tử bao lâu nay mà tôi đã thấy, những cô, dì, chú phật tử quét dọn trong chùa, những bạn TNV trong lễ hội, các anh chị cư sĩ, phật tử lan tỏa bài viết, hình ảnh của đạo Phật. Nhiều người sẽ nghĩ bình luận này chẳng ăn nhập gì với nội dung hội thi, "hội thi sao mà đem những cái khác ra so sánh" nhưng cùng chung là để tôn vinh sự cống hiến, mang cái nhân ái từ bi của đạo Phật đến cho con người. Để có được cái chung thì phải nhờ sự cộng hưởng từ nhiều người, nhiều cái nhỏ mà thành. Nhưng nhiều người chỉ lấy phụng sự làm vui chứ không tham cầu một lễ vinh danh nào, cũng chưa nhận một lời vinh danh nào, họ vẫn âm thầm cống hiến. Nếu đã cảm ơn những người thí sinh này thì cũng hãy một lần cảm ơn những người đã âm thầm sát cánh cùng GHPG trong nhiều thăng trầm, biến động, nhiều sự kiện vừa qua. Cảm ơn các tác giả không tên, không đứng trên bục vinh danh nhưng luôn vì tâm đạo mà phụng sự. Tôi xin cảm ơn các Thầy, Cô và các tác giả, các anh chị em phật tử mà tôi đã từng nhìn thấy, từng được đọc bài để mở thêm kiến thức. A di Đà Phật.
Tất cả những nội dung mà tạp chí đưa ra đã có nhiều tác giả họ thực hiện bằng bài viết, video clip rồi nhưng họ không tham gia hội thi, họ không cần sự công nhận nhưng họ vẫn hoằng truyền giá trị Phật pháp đến cho con người nhưng chưa bao giờ họ nhận được lời cảm ơn hay động viên, nhưng BTC lại chỉ cảm ơn tôn vinh những người tham gia trong hội thi và cho rằng họ là những người có đóng góp, có sức ảnh hưởng, lan tỏa được giá trị phật pháp. Nếu không có những người bao lâu nay âm thầm đóng góp, các thầy cô, phât tử đã cùng đồng hành không cần giải thưởng thì phật pháp có được lan tỏa hay không?
Nhận 50tr đồng tiền thưởng thì mỗi bài viết phải đến đc ít nhất 20 triệu tín đồ phật tử nhé , vì vừa qua Ghpg tổng kết hơn 16tr phật tử đi chiêm bái xá lợi đấy , chứ đừng tổ chức giải rùm beng , nhận tiền thưởng của nhà tài trợ xong chả thấy bài viết , video đến đc bao nhiêu người trong nước mà bảo lan toả tinh thần phật giáo?
Nhiều thầy, cô cống hiến cả đời chẳng có giải thưởng nào nhưng tàng kinh, công trình phật giáo nhiều vô số. Những hội thi chủ yếu chỉ mang tính tức thời, tốn hao tiền bạc, không biết có đúng là lan tỏa đạo pháp gì không vì có ai đọc được bài viết nào đâu mà lan tỏa?
Ban truyền thông ca ngợi cảm ơn những tác giả tham gia hội thi, nhiều lời có cánh, tôn vinh họ nhưng họ thi họ nhận tiền thưởng, họ được tôn vinh cảm ơn, được báo chí công nhận tên tuổi họ của họ trước đại chúng, nhưng họ được tôn vinh là đóng góp làm tốt đời đẹp đạo, Sau hội thi này họ có tiếp tục đóng góp bài vở mà không có giải thưởng, không có lễ vinh danh nữa không? cả quá trình để lan tỏa ánh sáng Phật pháp nếu không có những tác giả "vô danh" khác cùng đóng góp bài vở thì có phải chỉ nhờ những tác giả, nhóm tác giả này mà tốt đới đẹp đạo, là "Phản ánh chân thực, sâu sắc về đời sống Phật giáo, hoạt động phật sự, các giá trị Từ bi - Trí tuệ - Phụng sự trong đạo Phật. + Khai thác vai trò của Phật giáo trong xây dựng đạo đức xã hội, bảo vệ môi trường, giáo dục nhân tâm, chăm lo đời sống cộng đồng. + Giới thiệu các hình mẫu tích cực trong tu học, hoằng pháp, thiện nguyện, xây dựng nếp sống chính niệm, tỉnh thức." ??? Hoằng dương chánh pháp, mang cái tốt cái đẹp cho tín chúng, mang đạo vào đời sống không riêng gì một nhóm tác giả , gói gọn trong một hội thi đâu, nên đừng vinh danh ca tụng một nhóm tác giả mà quên đi sự đóng góp của bao nhiêu người khác.
Nhiều tác giả đã cống hiến âm thầm cho Phật giáo nhưng chưa bao giờ nhận được sự vinh danh. Tôn vinh những cá nhân mà bình thướng họ không tham gia một bài viết nào phi lợi nhuận, họ chỉ thgia khi có giải thưởng, và được các vị tổ chức lễ vinh danh long trọng, trong khi những người đã âm thầm cống hiến.