Mùa Phật đản, ngày Rằm đang đến dần, trời bỗng đổ cơn mưa rào buổi sáng, rồi khi đạp xe đến Chùa Long Phước ở Cây Giang lễ Phật, đã nhìn thấy đoạn cong trước chùa, trời đổ trận mưa lớn hơn, nước chảy thành dòng trên hương lộ.
Hạn mặn khô khát, thấm câu “nắng hạn mong mưa” như thế nào, khi trời vần vũ mãi không hình thành được một cơn mua dù nho nhỏ. Khi ấy, mạng xã hội ồn ào bao đoạn quay mưa ở ngoài Bắc trong Nam, Sài Gòn đã có mưa lớn nước tràn đường, nhưng Bạc Liêu vẫn vắng…
Mùa Phật đản, ngày Rằm đang đến dần, trời bỗng đổ cơn mưa rào buổi sáng, rồi khi đạp xe đến Chùa Long Phước ở Cây Giang lễ Phật, đã nhìn thấy đoạn cong trước chùa, trời đổ trận mưa lớn hơn, nước chảy thành dòng trên hương lộ, dứt mưa, bầu trời thoáng đãng hẳn, hơi lạnh của trận mưa vội vàng làm dịu sức nóng của mặt đất, thực sự mưa đã về xứ Bạc Liêu.
Tam bảo trang nghiêm như vốn có, cảnh tự tịch tịnh một không khí đón mừng Phật đản, thắp hương trước tôn tượng đức Thế Tôn, lạy ở gian hậu tổ, đến cung kính trước tháp cố Hòa thượng khai sơn tạo tự, lòng nhẹ hẳn bụi trần không khác mặt đường sau cơn mưa. Đến thi lễ trước Đại đức trụ trì nghe Thầy giảng về “tứ đại giai không” theo cách riêng của nhà thiền, ra về lại dưới một cơn mưa mới “tiễn” tận nhà cách mấy cây số. Cây trái được tưới tẩm, từng mái nhà ướt nước mưa, sức nóng hầm hập như bao nhiêu ngày qua nay đã dịu.
Từ giờ đến Rằm, ngày đức Phật ra đời (nghĩ dân gian vậy cho nó đơn giản) chắc còn những trận mưa, dù muộn cách chi mưa cũng đã về.
Những giọt nước vốn nghĩ bình thường – sau bao nhiêu tháng ngày chịu nắng nóng cực, giờ mới thấy quý làm sao. Nước từ trời cao rơi xuống làm mát dịu mặt đất.
Nguyễn Thành Công
Bình luận (0)