Hoa mùa Phật Đản - Qua dòng sông tĩnh thức / Đâu cánh buồm huyền không / Cội nguồn ta tắm gội / Lòng gạn đục khơi trong.
Hoa mùa Phật Đản - Qua dòng sông tỉnh thức/Đâu cánh buồm huyền không/Cội nguồn ta tắm gội/Lòng gạn đục khơi trong.
Đóa hoa vô ưu nở
Mùa Phật Đản lại về
Ánh hào quang rạng rỡ
Hương sen bước cận kề.
Nghe lời răn của Phật
Gieo hạt mầm từ bi
Mở khai niềm chính đạo
Phật pháp thật diệu kỳ.
Con đường đến hạnh phúc
Hoa hồng đầy chông gai
Trăm năm đời huyễn mộng
Trầm luân một kiếp người.
Khơi dậy niềm an lạc
Lan tỏa tình yêu thương
Thắp sáng bao ánh tuệ
Xua tăm tối miên trường.
Qua dòng sông tỉnh thức
Đâu cánh buồm huyền không
Cội nguồn ta tắm gội
Lòng gạn đục khơi trong.
Tác giả: Tôn Nữ Mỹ Hạnh
Theo Phật giáo, quan niệm về hiếu thảo không chỉ dừng lại ở sự cung phụng về vật chất, mà quan trọng hơn vẫn là sự nuôi dưỡng cha mẹ về mặt tinh thần, tâm linh.
AI y tế đạt 85,5% độ chính xác là kỳ tích của thời đại, nhưng cũng là lời nhắc nhở rằng: năng lực máy móc cần song hành với lòng người. Phật giáo không phản đối tiến bộ, mà khuyến khích ta hành xử tiến bộ một cách có tỉnh thức.
Thiền định là không chống lại tự tính bằng cách ngăn che nó, khuất lấp nó bằng vọng tướng và vọng tưởng. Vì ‘‘tự tính mình bổn nguyên thanh tịnh’’, cho nên tu là không làm thêm bớt gì cả, chỉ đừng chống trái, che lấp nó.
Ngoài ra, các vấn đề biên giới với Campuchia thường được Thái Lan sử dụng một cách chiến lược trong thời kỳ bất ổn chính trị trong nước hoặc khi quân đội tìm cách khẳng định hoặc củng cố quyền lực thông qua một cuộc đảo chính.
Đại sư Vạn Hạnh không chỉ khai thị bản chất thịnh suy giống như giọt sương trên đầu ngọn cỏ mà còn đặt sự thịnh suy trong quá trình biến đổi, từ phía cuối con đường, phía bên kia cuộc đời, phía sau của thực tại hôm nay.
Con đường Nho giáo là con đường triết lý nhân sinh, còn Phật giáo là con đường triết lý bản thể. Những triết lý về mối quan hệ giữa con người với tự nhiên trong Nho - Phật ảnh hưởng đến lối sống hài hòa, tôn trọng tự nhiên của người Việt.
Tuy nhiên, trong chiều sâu của tư tưởng Thiền tông, quê hương còn mang một tầng nghĩa khác, chính là bản thể giác ngộ, là phật tính sẵn có trong mỗi con người.
Thiên nhiên trong thơ Thiền Phật giáo Việt Nam thế kỷ XVII không chỉ đơn thuần là bối cảnh hay chất liệu nghệ thuật, mà là đối tượng chiêm nghiệm tâm linh, là phương tiện giác ngộ và là biểu hiện của đời sống giản dị, thoát tục.
Bình luận (0)