
Qua nội dung của các văn bia hiện còn tại chùa Hiển Quang có thể khẳng định ngôi chùa này có lịch sử lâu đời hơn 400 năm, văn bia sớm nhất là niên đại Hoằng Định 1612 đã miêu tả được vị trí của làng và chùa từ xưa ở gần Kinh đô rất đẹp.
Cũng thấy văn học Phật giáo giàu chất triết lý hơn văn học Nho giáo. Nhưng về giá trị phản ánh cuộc sống thì văn học Nho giáo lại có thế mạnh hơn bởi Nho giáo có ưu thế về tính chất nhập thế, trong khi Phật giáo là nhập thế dưới hình thức xuất thế.
Tinh thần nhập thế của đạo Phật với cốt lõi là từ bi, vô ngã, duyên sinh không chỉ hiện diện trong lịch sử đồng hành cùng dân tộc mà còn tiếp tục được phát huy trong các hình thái nghệ thuật mới như điện ảnh.
Pháp Bảo Đàn kinh giải của Hương Hải Thiền sư, là một tác phẩm diễn Nôm có giá trị về nhiều mặt. Qua khảo sát văn bản tại chùa Đồng Đắc có thể thấy đây là một bản dịch từ chữ Hán sang chữ Nôm theo thể văn xuôi.
Có thể nói chúa Nguyễn Phúc Chu là một tác gia văn học lớn nhất, đặc biệt là thơ Đường luật, đã để lại những bài thơ gây ấn tượng, rất đặc sắc, nhất là về thơ thiền thì các hậu duệ của ông dù là nhà thơ lớn đời sau cũng không thể hơn được.
Bên đời hiu quạnh có thấy quạnh hiu?”. Câu hỏi ấy vẫn lặng lẽ vang vọng trong nhiều thế hệ người nghe nhạc Trịnh. Đó không đòi hỏi câu trả lời, mà là lời mời bước vào thiền quán.
Bình luận (0)