Từ xưa đến nay những lĩnh vực như quan điểm, triết lý, khí công, võ công,... liên quan đến Phật giáo không gì nhầm lẫn chúng ta đều có thể gọi là triết lý Phật gia, khí công Phật gia... bởi vì nhà Phật dịch sang Hán Việt là Phật gia, Phật gia hay nhà Phật đều cùng một nghĩa mà không gây nhầm lẫn gì.
Bài viết này sẽ cung cấp các bằng chứng chứng minh rằng một mặt từ trong các tác phẩm của Lý Hồng Chí và đến các trang web của Pháp Luân Công nói đến Phật gia đơn thuần chỉ là những gì liên quan đến Phật giáo, liên quan đến Phật pháp do đức Bổn sư Thích Ca Mâu Ni... nhưng mặt khác Lý Hồng Chí và Pháp Luân Công lại công khai khẳng định rằng Pháp Luân Công thuộc Phật gia, và là một trong tám vạn bốn ngàn pháp môn mà đức Phật Thích Ca Mâu Ni có nói đến, nhưng hoàn toàn không liên quan đến Phật giáo?

Việc sử dụng khái niệm Phật gia một mặt gây ngộ nhận cho những tín đồ Phật giáo rằng Pháp Luân Công cũng thuộc về Phật pháp, Pháp Luân Công cũng thuộc Phật giáo, Pháp Luân Công cũng thuộc Phật gia để dễ bề dụ dỗ tạo sự thân thiện với những người có lòng hướng Phật, những tín đồ Phật giáo, những người ảnh hưởng Phật giáo. Nhưng mặt khác sau khi tìm hiểu các tác phẩm của Lý Hồng Chí chúng tôi thấy rằng trong toàn bộ các tác phẩm của Lý Hồng Chí đã cố tình xuyên tạc, bài xích Phật giáo, hạ thấp đức Phật Thích Ca Mâu Ni và cải đạo phật tử. Ước tính đã có hàng trăm nghìn phật tử tại Việt Nam đã tin theo tà đạo Pháp Luân Công.
Từ xưa đến nay những lĩnh vực như quan điểm, triết lý, khí công, võ công,... liên quan đến Phật giáo không gì nhầm lẫn chúng ta đều có thể gọi là triết lý Phật gia, khí công Phật gia... bởi vì nhà Phật dịch sang Hán Việt là Phật gia, Phật gia hay nhà Phật đều cùng một nghĩa mà không gây nhầm lẫn gì. Ví dụ khí công Dịch Cân Kinh là khí công Phật gia, khí công Bát Đoạn Cẩm là khí công Phật gia vì nó xuất phát từ các chùa của Phật giáo, hoặc câu hay dùng là theo quan điểm của nhà Phật (quan điểm của Phật gia).
Tuy nhiên Lý Hồng Chí đã ngụy biện hai lần để biến tên gọi Phật gia trở nên khác biệt, thậm chí đối lập với Phật giáo. Lý Hồng Chí ngụy biện lần thứ nhất rằng môn khí công Pháp Luân Công của Lý Hồng Chí là khí công Phật gia.
Trích: “Tôi long trọng minh xác rằng Pháp Luân Công là khí công của Phật gia, là một đại pháp chính truyền, và không có liên hệ gì với Phật giáo. Khí công của Phật gia là khí công của Phật gia, trong khi đó Phật giáo là Phật giáo.”(Lý Hồng Chí, Pháp Luân Công, trang 13).
Tổ chức Pháp Luân Công cũng giới thiệu Pháp Luân Công không liên quan đến Phật giáo. Trích “Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện Phật gia, nhưng hoàn toàn không liên quan đến Phật giáo, cũng như bất kỳ tôn giáo nào, kể cả Đạo giáo, Nho giáo.” [1].
Lý Hồng Chí ngụy biện lần hai biến một môn khí công thành một trong tám vạn bốn nghìn pháp môn của Phật pháp. Từ một môn khí công theo như khẳng định trên của Lý Hồng Chí biến thành pháp môn tu Phật:
Trích: “Thích Ca Mâu Ni cũng giảng rằng tu Phật có 8 vạn 4 nghìn pháp môn; nhưng trong Phật giáo chỉ có Thiền tông, Tịnh độ, Thiên Thai,
Hoa Nghiêm, Mật tông, v.v khoảng hơn chục pháp môn, không thể bao quát hết Phật pháp được.”(Lý Hồng Chí, Chuyển Pháp Luân, trang 7)
Trích: “Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi là một pháp môn trong 8 vạn 4 nghìn pháp môn của Phật gia” (Lý Hồng Chí, chuyển Pháp Luân trang 18).
(Lý Hồng Chí kẻ đã sử dụng các thuật ngụy biện đánh tráo khái niệm, xuyên tạc các thuật ngữ khái niệm của Phật giáo để thần thánh hóa bản thân, truyền bá tà giáo Pháp Luân Công thâu nạp tín đồ và cải đạo phật tử).

Rõ ràng, Lý Hồng Chí đã dựa vào kinh điển Đại thừa để khẳng định rằng Phật pháp có tám vạn bốn nghìn pháp môn, với một số pháp môn nổi tiếng đã biết như Thiền tông, Tịnh Độ, Thiên Thai, Hoa Nghiêm, Mật tông... và tự nhận rằng Pháp Luân Công là một trong tám vạn bốn nghìn pháp môn đã được Phật Thích Ca nhắc tới. Tuy nhiên, cần phải hiểu rõ rằng con số tám vạn bốn nghìn pháp môn chỉ là con số tượng trưng để chỉ rằng có nhiều con đường (phương pháp) đưa đến giác ngộ (theo kinh điển Đại thừa, cụ thể là kinh Lăng Nghiêm) chứ không nhất định một con số xác thực đúng như vậy.
Các vị Phật được biết đến như đức Phật Đại Nhật Như Lai, đức Phật A Di Đà, đức Phật Dược Sư, đức Phật Liên Hoa Sanh, đức Phật Tương Lai như Di Lặc, đức Phật Nhiên Đăng, đức Phật Tỳ Bà Thi Khí,... đều là những vị Phật được biết đến trong kinh sách Phật giáo. Chưa từng có vị Phật nào thành Phật được biết đến trong các pháp môn gọi là Phật gia.
Ngoài ra, chưa từng có một tác phẩm văn học, sử học, kinh điển nào nói về Phật gia như một số các “pháp môn” của Phật pháp. Lý Hồng Chí cũng không đưa ra được bất kỳ bằng chứng nào về việc Phật gia gồm nhiều pháp môn, gồm những pháp môn nào, do ai sáng lập.
Trên toàn bộ hệ thống truyền thông internet của Pháp Luân Công đều có những bài viết với tiêu đề thì gắn với các câu chuyện Phật gia nhưng cốt truyện lại liên quan đến đức Phật Thích Ca Mâu Ni, nghĩa là thực chất là Phật giáo được thay tên bởi Phật gia, điều này có thể xem tại [2][3] [4][5][6]. Việc sử dụng các câu chuyện của Phật giáo sau đó thay tên bằng Phật gia cũng là một trong các thủ đoạn tổ chức Pháp Luân Công gây sự nhầm lẫn cho đối với những người không nhận ra âm mưu của Pháp Luân Công giữa Phật gia và Phật giáo, và thu hút tín đồ của Phật giáo. Sau khi tin theo Pháp Luân Công Lý Hồng Chí và tổ chức Pháp Luân Công cải đạo tín đồ Phật giáo và hạ thấp Phật Thích Ca Mâu Ni.
Trích “Phương pháp tu luyện của Đạo Gia rất là độc đáo; và Phật gia cũng có phương pháp tu luyện riêng của họ. Pháp Luân Công là một phương pháp tu luyện cao cấp của Phật gia.” (Lý Hồng Chí, Pháp Luân Công, trang 1)
Sau khi dùng các thuật ngữ, các lối ngụy biện nhằm đưa Pháp Luân Công thành Pháp Môn của Phật gia, Lý Hồng Chí đề cao Pháp Luân Công lên bằng cách cho Pháp Luân Công là pháp môn cao nhất của Phật gia.
Trích: “Pháp Luân Công là công pháp thuộc Phật gia, nhưng nó hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi của Phật gia, nó luyện theo cả toàn vũ trụ.”(Lý Hồng Chí, Pháp Luân Công, trang 21)
Có rất nhiều bằng chứng, chứng minh không tồn tại một nhóm các hệ phái Phật gia là các pháp môn tu phật như Lý Hồng Chí nói, mà trong đó Pháp Luân Công là cao cấp của Phật gia, các bạn có thể xem thêm tại [7][8].
Một mặt Lý Hồng Chí cho rằng Phật gia thì không liên quan gì đến Phật giáo, tổ chức Pháp Luân Công cũng cho rằng Pháp Luân Công là môn khí công thượng thừa của Phật gia hoàn toàn không liên quan đến các tôn giáo và Phật giáo. Tuy nhiên, có thể thấy khái niệm Phật gia mà Lý Hồng Chí đề cập đến chẳng có gì khác biệt so với Phật giáo, hay nói cách khác, khái niệm Phật gia chính là một thủ đoạn dựa vào Phật giáo để tuyên truyền, quảng bá và thu hút thêm nhiều học viên, cải đạo phật tử.
Trích: “Theo Phật gia giảng: mỗi lỗ chân lông đều là con mắt, toàn thân đều là con mắt” (Lý Hồng Chí, chuyển Pháp Luân trang 18). Đây là một ý tưởng từ kinh Hoa Nghiêm của Phật giáo: “Hoặc tùy tâm niệm nơi một lỗ chân lông thị hiện tất cả sự trang nghiêm của cảnh giới Phật.” (kinh Hoa Nghiêm, Hòa thượng Thích Trí Tịnh dịch). Như vậy Phật gia mà Lý Hồng Chí nói đến chính là Phật giáo.
Trích: “Phật gia giảng về thân kim cương bất hoại” (Lý Hồng Chí, chuyển Pháp Luân, trang 18). Đây là một ý tưởng trong trong Kinh Đại Bát Niết Bàn của Phật giáo, Kinh Đại Bát Niết Bàn của Phật giáo có cả phẩm “Kim Cang Thân” (xem thêm Kinh Đại Bát Niết Bàn do Hòa thượng Thích Trí Tịnh dịch), có thể xem trực tiếp tại [9]. Như vậy Phật gia mà Lý Hồng Chí nói đến chính là Phật giáo.
Trích: “Phật gia giảng ngũ thông: nhục nhãn thông, thiên nhãn thông, huệ nhãn thông, Pháp nhãn thông, Phật nhãn thông.”(Lý Hồng Chí, chuyển Pháp Luân, trang 25). Quan điểm về nhục nhãn được đề cập đến trong Kinh Kim Cương: “Tu-bồ-đề! Ý ông nghĩ sao? Như Lai có nhục nhãn chăng? Bạch Thế Tôn, đúng vậy. Như Lai có nhục nhãn. Tu-bồ-đề! Ý ông nghĩ sao? Như Lai có thiên nhãn chăng? Bạch Thế Tôn, đúng vậy. Như Lai có thiên nhãn. Tu-bồ-đề! Ý ông nghĩ sao? Như Lai có huệ nhãn chăng? Bạch Thế Tôn, đúng vậy. Như Lai có huệ nhãn. Tu-bồ-đề! Ý ông nghĩ sao? Như Lai có pháp nhãn chăng? Bạch Thế Tôn, đúng vậy. Như Lai có pháp nhãn. Tu-bồ-đề! Ý ông nghĩ sao? Như Lai có Phật nhãn chăng? Bạch Thế Tôn, đúng vậy. Như Lai có Phật nhãn.” Kinh Kim Cương Đoàn Trung Còn - Nguyễn Minh Tiến Việt Dịch, trang 74-75, NXB Quang Minh. Thực ra đây là quan điểm rất phổ biến của Phật giáo có thể xem tại [10][11][12]. Như vậy Phật gia mà Lý Hồng Chí nói đến chính là Phật giáo.

Trích: “Phật gia giảng: Phật vô xứ bất tại; nơi nào cũng có, nhiều đến mức độ như vậy” (Lý Hồng Chí, chuyển Pháp Luân, trang 27). Đây là một quan điểm của Phật giáo rằng “Thập phương chư Phật” nghĩa là chư Phật ở khắp mọi nơi [13], hay “Trong đó hiện khắp tất cả chư Phật du hành qua lại cùng khắp mọi nơi” (Kinh Hoa Nghiêm, Hòa thượng Thích Trí Tịnh Việt dịch, trang 597), hay “Đức Tỳ- Lô-Giá-Na thân khắp cả chỗ, chỗ của Phật ở gọi là Thường - Tịch - Quang, cho nên phải biết cả thảy các pháp đều là Phật pháp, mà con không rõ lại theo dòng vô minh, vì thế trong trí bồ đề mà thấy không thanh tịnh, trong cảnh giải thoát mà sinh ràng buộc.” (Nghi thức sám hối trước khi tụng kinh). Như vậy Phật gia mà Lý Hồng Chí nói đến chính là Phật giáo.
Trích: “Phật gia giảng phổ độ chúng sinh” (Lý Hồng Chí, chuyển Pháp Luân, trang 33). Đây là một giáo lý căn bản trong Phật giáo, thể hiện rõ ràng nhất trong “Tam tự quy y”. Khi đọc bất kỳ một kinh Phật nào xong đều có nghi thức “Tam tự quy”, nội dung của tam tự quy là “Tự quy y Phật. Nguyện cho chúng sinh hiểu sâu đạo cả, phát tâm vô thượng. Tự quy y Pháp. Nguyện cho chúng sinh thấu rõ kinh tạng, trí tuệ như biển. Tự quy y Tăng. Nguyện cho chúng sinh dắt dìu đại chúng, hết thảy không ngại”. Ngoài ra còn thấy tư tưởng phổ độ chúng sinh trong các Kinh Địa Tạng, Kinh A Di Đà, hay hầu hết kinh điển đại thừa. Theo Kinh Địa Tạng thì Bồ tát Địa Tạng có nguyện “Nguyện cứu hết tất cả chúng sinh trong địa ngục, nếu như chúng sinh còn trong địa ngục thì thề không làm Phật”, “Từ nay đến tận đời vị lai, tôi vì những chúng sinh tội khổ trong sáu đường mà giảng bày nhiều phương tiện làm cho chúng sinh được giải thoát hết cả, rồi tự thân tôi mới chứng thành Phật quả”. Kinh Bát Đại Nhân Giác “Điều giác ngộ thứ tám: Sinh tử luôn thiêu đốt, khổ não thật vô biên, nên phát tâm Đại thừa, cứu độ khắp tất cả, nguyện thay thế chúng sinh, gánh chịu vô lượng khổ, khiến cho tất cả loài, đều được đại an lạc.” [14]. Chúng ta có thể bắt gặp tư tưởng phổ độ chúng sinh trong hầu hết các kinh điển Phật giáo Đại thừa, tuyệt nhiên không có gặp tư tưởng này trong cái gọi là Phật gia (một số các pháp môn của Phật pháp mà không liên quan đến Phật giáo). Như vậy Phật gia mà Lý Hồng Chí nói đến chính là Phật giáo.
Trích: “Phật gia giảng không, cái gì cũng không mong nghĩ, nhập không môn” (Lý Hồng Chí, chuyển Pháp Luân, trang 39).Tư tưởng này là một tư tưởng cơ bản trong thiền tông của Phật giáo, tư tưởng cơ bản trong kinh Đại Bát Nhã [15], hay Bát Nhã Tâm Kinh [16].
Lý Hồng Chí và tổ chức Pháp Luân Công không đưa ra được bất cứ một bằng chứng có sức thuyết phục nào để chứng minh rằng Pháp Luân Công là một trong tám vạn bốn nghìn pháp môn của Phật pháp. Một mặt Lý Hồng Chí và Pháp Luân Công cho rằng Phật gia thì không liên quan đến Phật giáo, nhưng mặt khác sử dụng các câu chuyện, triết lý của Phật giáo thay bằng chữ Phật gia điều đó càng minh chứng rõ ràng hơn việc không tồn tại Phật gia là một trong số các pháp môn của Phật pháp như Lý Hồng Chí tuyên truyền. Phật gia chỉ là những gì liên quan, xuất xứ từ Phật giáo như triết lý nhà Phật (Phật gia), khí công Bát Đoạn Cẩm, Dịch Cân Kinh xuất phát từ các ngôi chùa của Phật giáo (khí công Phật gia), truyện cổ phật giáo (truyện cổ Phật gia).
Việc sử dụng khái niệm và đánh tráo các khái niệm giữa Phật gia và Phật giáo một mặt gây ngộ nhận cho những tín đồ Phật giáo rằng Pháp Luân Công cũng thuộc về Phật pháp, Pháp Luân Công cũng thuộc Phật giáo, Pháp Luân Công cũng thuộc Phật gia để dễ bề dụ dỗ tạo sự thân thiện với những người có lòng hướng Phật, những tín đồ Phật giáo, những người ảnh hưởng Phật giáo. Nhưng mặt khác sau khi tìm hiểu các tác phẩm của Lý Hồng Chí chúng tôi thấy rằng trong toàn bộ các tác phẩm của Lý Hồng Chí đã cố tình xuyên tạc, bài xích Phật giáo, hạ thấp đức Phật Thích Ca Mâu Ni và cải đạo phật tử. [7][8][17]
Tác giả: Nguyễn Thành Vinh - Trịnh Thị Hoa Tạp chí Nghiên cứu Phật học – Số tháng 5/2017
-------------------
Chú thích: [1]- Hỏi: Pháp Luân Đại Pháp có liên quan đến tôn giáo? http://vi.falundafa.org/faqs.html#religios [2]- Chuyện cổ Phật gia: Vứt bỏ ảo ảnh của tình http://chanhkien.org/2013/02/chuyen-co-phat-gia-vut-bo-ao- anh-cua-tinh.html [3]- Truyện cổ Phật gia: Ba hòa thượng trẻ vượt khảo nghiệm http://chanhkien.org/2015/06/truyen-co-phat-gia-ba-hoa- thuong-tre-vuot-khao-nghiem.html [4]- Chuyện cổ Phật gia: Thử thách http://tinhhoa.net/chuyen-co-phat-gia-thu-thach.html [5]- Chuyện cổ Phật gia: Huệ Viễn http://tansinh.net/van-hoa/chuyen-co-phat-gia-hue-vien/ [6]- Chuyện cổ Phật gia: Nỗi thương xót của Đức Phật Thích Ca http://daikynguyenso.com/chuyen-co-phat-gia-noi-thuong- xot-cua-duc-phat-thich-ca.html [7]- Pháp Luân Công lừa đảo, âm mưu xóa bỏ văn hóa truyền thống của dân tộc.http://phatgiao.org.vn/van-de-quan- tam/201703/Phap-Luan-Cong-lua-dao-am-muu-xoa-bo-van- hoa-truyen-thong-cua-dan-toc-26056/ [8]-Pháp Luân Công dòng khí công biến người tập tự nguyện thành nô lệ https://thuvienhoasen.org/a26953/phap-luan-cong-dong-khi- cong-no-le-hoa-nguoi-tap [9]-Kinh Đại Bát Niết Bàn, Phẩm Kim Cang Thân thứ 5, https://thuvienhoasen.org/p16a163/05-pham-kim-cang-than- thu-nam [10]-http://vuonhoaphatgiao.com/tu-dien-phat-hoc/ngu- nhan/ [11]-http://www.dharmasite.net/bdh33/KinhADiDaLG.html [12]-http://phatam.org/vandap/view/ngu-nhan-(5-con-mat)- la-gi-/1/37 [13]-http://www.sggp.org.vn/saigonthubay/2007/10/124460/ [14]-Kinh Bát Đại Nhân Giác, Tâm Đại Thừa là căn bản phổ độ chúng sinh https://thuvienhoasen.org/a2232/9-tam-dai-thua-la-can-ban- pho-do-chung-sinh [15]-https://thuvienhoasen.org/a6849/chu-khong-trong-bat- nha [16]- Bát-nhã-ba-la-mật-đa tâm kinh https://vi.wikipedia.org/wiki/B%C3%A1t-nh%C3%A3-ba-la- m%E1%BA%ADt-%C4%91a_t%C3%A2m_kinh [17]-Mười bảy dấu hiệu lừa đảo của Lý Hồng Chí và tổ chức Pháp Luân Công http://phatgiao.org.vn/van-de-quan-tam/201703/17-dau-hieu- lua-dao-cua-Ly-Hong-Chi-va-to-chuc-Phap-Luan-Cong-26333/
Ở đây đâu có ai chửi Tạp chí đâu bạn. Họ cảm ơn Tạp chí và các thầy cô tác giả trong này k hết đó chứ. Giải này là của GHPG đề nghị, Ban Truyền thông thực hiện. Người đọc góp ý chung chứ có ai chửi hay nói gì riêng TC, nói gì mấy thầy cô trong đây đâu bạn Giác Tâm
Đâu có Hội thi nào mà không có ý kiến ra vào đâu bạn Giác Tâm, giải thưởng nhà nước về văn học, nghệ thuật còn bị chê, còn bị nói đủ điều mà bạn. Mấy hội thi Hoa hậu, game show, mấy giải thưởng Văn học cũng bị người ta kêu dẹp đi đó bạn. GHPG mới tổ chức lần đầu thì nhiều ý kiến là bình thường. Người ta quen nghĩ trong đạo Phật chủ yếu là lợi tha, không mong cầu danh hiệu, nên người ta có ý kiến khi thấy hội thi trao giải thưởng thôi. Giải các môn khác còn bị nói huống chi trong Phật Giáo. Người ra cũng chẳng lôi kéo hay định hướng dư luận gì đâu, muốn làm vậy, họ viết một bài cho chạy seeding trên MXH chứ cần gì vô đây hả bạn? Còn nói về hiệu ứng truyền thông bây giờ thì tiktoker, facebooker, youtuber làm còn ok hơn cả Đài truyền hình, báo chính thống nha bạn. giờ có ai mở đt ra lên mạng mà vô đải truyền hình BTV, HTV coi ti vi đâu bạn nên cái gì cũng phải cần hiệu ứng MXH, nhiều người khác cùng làm, Toán học, Vật lý, KH ngồi một mình vẫn dc nhưng Tôn giáo mà chơi một mình hay chỉ tập trung coi trọng một mảng nào đó là không sống nổi đâu bạn. Nhiều Tôn giáo còn phải thâm nhập từng nhà để lôi kéo tín đồ đấy nên đừng coi thường bất kỳ ai cùng đến với mình, đóng góp cho mình. Giờ bỏ hết, lấy mấy người dự thi này với hội thi này, một năm thi một lần, còn lại không ai làm gì hết, muốn làm gì phải bỏ tiền ra thuê, từ lao công quét dọn, quay phim chụp hình, biên tập, tác giả...thì làm nổi không? đạo Phật sống được không? nếu không nhờ những người âm thầm ngoài sau cùng đóng góp cho đạo Phật? P.s cop lại cái bình luận của em bé Gấu Bông vì thấy dễ thương, thêm cmt của mình chắc sẽ bị trôi của em bé. "Con chào quý tòa soạn. Con mới đọc tạp chí được mấy tháng nay, con không biết giải thưởng này ra sao nhưng con cảm ơn vì các thầy cô đã có nhiều bài viết hay, nhiều tình cảm, con thấy các thầy cô luôn quan tâm đến bạn đọc, dù có khi nhiều ý kiến góp ý, hay nhiều người không vui, nhưng các thầy cô đã có bài viết động viên, giúp người đọc hiểu được tình cảm mong muốn của thầy cô gỡi cho chúng con và mọi người, dù các thầy cô, tác giả không có giải thưởng, trong lòng con các thầy cô, tác giả của tạp chí vẫn là số 1, con cám ơn mọi người, thầy cô trong tạp chí và các anh chị trong hội tư vấn tâm lý đã giới thiệu cho con bài đọc trên này, đã thương con...con cám ơn nhiều ạ@@"
Tôi sẽ đem bình luận của bạn Giác Tâm để gửi đến cho các Thầy, Cô Tăng Ni khác, để xem họ nghĩ như thế nào, bạn nhé!
Khi bạn làm một cái gì, bạn cần lắng nghe ý kiến dư luận chứ không phải khi người ta góp ý, thậm chí góp ý tốt cho các bạn (vì tôi nghĩ các bạn cũng đang phụng sự âm thầm) thì bắt đầu quy chụp cho người ta bằng những lời thô thiển, độc địa như bạn cư sĩ Giác Tâm đã viết. Đạo PHật có thể tồn tại nếu không có đội ngũ những người âm thầm phụng sự không? và người đọc họ cảm kích, họ cảm ơn những người đó thì có xấu như những gì bạn Giác Tâm nói không? Thế người cư sĩ tốt là phải như bạn à? Đó là ngôn từ của kẻ vô ơn. tôi mong các tác giả, các phật tử bao lâu nay đã phụng sự sẽ đọc được bình luận của bạn.
Chào bạn Giác Tâm, tôi nghĩ người theo đạo Phật sẽ có từ bi, trí tuệ, biết vì lợi ích tha nhân, trừ khi người đó vì một mục đích riêng, bước vào ngôi nhà Phật giáo mà không vì Từ-Bi-hỉ-xả, không có Giới-Định-Tuệ nên mới không có trí tuệ và từ bi, lời lẽ sặc mùi sân si trịch thượng, coi mình là khôn hơn người khác.
Ở đây ai vì đồng tiền dơ bẩn như bạn "giác tâm" nêu trong bình luận vậy? Chúng tôi là những bạn đọc đã theo dõi Tạp chí khá lâu, chúng tôi không phải đều là cư sĩ phật tử như bạn giác tâm nên chúng tôi chỉ nói bằng sự thật. Tôi có đọc một số bài bạn viết trên Tạp chí, chúng tôi cũng là bạn đọc của bạn đấy, hay vì bạn là PV, là người làm báo nên bạn bảo vệ cho giải báo chí? Xin lỗi còn chúng tôi là bạn đọc, cái chúng tôi cần là bảo vệ cho tác giả, và chúng tôi cảm ơn cả cộng đồng Phật tử đã mang cái tốt đẹp đến cho chúng tôi, không riêng gì những tác giả, nhóm tác giả trong giải thưởng. Vì họ thật ra hdong trong ngành báo khác chứ không phải chuyên về báo Phật giáo, thế chúng tôi cần tôn vinh những người đã âm thầm cống hiến chuyên tâm cho Phật giáo có gì là sai? Bạn đọc họ có quyền đồng tình hay không, có quyền tôn vinh, tri ân hay không và có quyền đòi hỏi quyền lợi, sự công nhận xứng đáng cho người khác, không riêng trong Phật giáo, vậy là dơ bẩn, là tâm lấm lem à? Thế quyền lục không nằm ở người dân, người đọc thì quyền lực nằm ở đâu?