Ông mắc COVID, phải thở máy, trong cơn sốt mê man, ông thấy mình đang ở địa ngục, bị vây quanh bởi bầy voi dữ với những chiếc vòi to như vòi rồng. Chúng dẫm đạp lên ông không thương tiếc. Những cặp ngà nhọn hoắt xuyên thủng người ông hết lần này đến lần khác. Dù đang trong cơn mê, ông vẫn cảm nhận rõ cơn đau ngực dữ dội. Ông sợ hãi và đau đớn tột cùng.
Trích: Truyện "Bảo vệ động vật hoang dã nguy cấp theo quan điểm của Phật giáo"
Do công việc, tôi có cơ hội gặp và nói chuyện với nhiều người thành đạt. Những câu chuyện của họ thường rất thú vị, đôi khi li kỳ. Trong số đó, câu chuyện của một doanh nhân thuộc hàng đại gia đã khiến tôi phải suy nghĩ về việc những luật lệ vô hình, không thể nhìn thấy hay cầm nắm, nhưng luôn luôn hiện hữu quanh ta.
Tôi gặp đại gia Đức ở Câu lạc bộ thể thao Sống Xanh. Ông Đức đã tuổi thất thập nhưng vẫn khỏe mạnh, giọng nói sang sảng, dáng đi vững chãi như bàn thạch. Tôi và nhiều người thường thắc mắc: “Chắc ông phải tẩm bổ bằng nhiều loại thuốc quý mới giữ được sức khỏe tốt như vậy”.
Rồi một ngày, tôi được ông mời qua nhà chơi. Khác với tưởng tượng của tôi, nhà ông bài trí khá giản dị. Ông bảo tôi ngồi, rồi lấy ra một chiếc hộp gỗ được chạm trổ tinh xảo. Ông nói trong này có loại thuốc quan trọng nhất, bí quyết giúp ông duy trì sức khỏe. Thế nhưng, ông lại bảo tôi khoan hãy mở, hai anh em trò chuyện chút đã. Rồi ông chậm rãi nói: “Cậu nhìn thế này chắc không biết, chỉ hơn hai năm trước thôi, tôi ốm yếu đến mức đi không nổi nhỉ?!”.
Ông Đức kể, trước đây ông làm nghề buôn gỗ. Nhà ông từng là một tòa biệt phủ với cơ man gỗ rừng và đồ quý hiếm. Khoảng gần chục năm trước, ông bắt đầu sưu tầm các bộ phận của động vật rừng. Ông hay mời khách quý chiêm ngưỡng các bộ sưu tập nanh hổ, da hổ nhồi bông, ngà voi từ các vùng cao Tây Bắc, Buôn Mê Thuột hay nhập từ nước ngoài về. Kể cả các loại vẩy, sừng từ động vật đã được đưa vào sách đỏ như tê tê, tê giác, ông Đức chỉ cần hô nhẹ là có người đem đến tận nơi.
Khách quý của ông cũng thường được thiết đãi các đặc sản như uống nước mài sừng tê giác, rượu cao hổ. Có vẻ như càng là động vật hiếm, ông Đức càng thích săn lùng để có cho được. Ông Đức thích nhất là ngà voi và còn có một nhóm bạn nhiều đại gia có chung sở thích sưu tầm tốn kém. Cứ như vậy, không ít thú rừng thuộc vào hàng sách đỏ đã phải ngã xuống để thỏa mãn thú chơi này của họ.
Trong những khách quý của ông, có một vị tu hành đức cao vọng trọng. Có lần, ông Đức mang ra một mảnh sừng tê được gói bọc cầu kỳ, thưa rằng: “Đây là đồ quý hiếm con gìn giữ đã nhiều năm. Nay con xin cúng dường Ngài dùng để tăng sinh lực phòng khi ốm đau”. Sư thầy chậm rãi hỏi lại
“Thí chủ có tin chắc vào những điều mình vừa nói không? Muốn chữa khỏi bệnh phải hiểu nguồn gốc bệnh, lại không thể dựa trên đau khổ của chúng sinh để mong khỏi bệnh”. Vị cao tăng từ chối, đồng thời khuyên ông nên từ bỏ thú chơi có thể làm tổn hại âm đức này. Lúc ra về, Ngài còn tặng ông một câu: “Đã gieo hạt giống nào. Người phải gặt quả nấy”.
Ông Đức không những không nghe theo lời khuyên của bậc chân tu mà ngược lại, ngày càng đắm chìm với các thú chơi này. Cho đến khi dịch COVID-19 xảy ra. Một số bạn của ông Đức lần lượt mắc Covid, phải thở máy rồi ra đi vĩnh viễn. Họ đã dùng đủ thứ “thuốc thần” từ bộ sưu tập, nhưng không một thứ nào trong số những thứ mà họ sưu tập như cao hổ, sừng tê, cao ngựa, mật gấu có thể giúp ông và các bạn chống lại được Covid-19.
Rồi chính ông mắc Covid, phải thở máy. Trong cơn sốt mê man, ông thấy mình đang ở địa ngục, bị vây quanh bởi bầy voi dữ với những chiếc vòi to như vòi rồng. Chúng dẫm đạp lên ông không thương tiếc. Những cặp ngà nhọn hoắt xuyên thủng người ông hết lần này đến lần khác. Dù đang trong cơn mê, ông vẫn cảm nhận rõ cơn đau ngực dữ dội. Ông sợ hãi và đau đớn tột cùng.
Sau đó, kỳ lạ thay, đúng lúc đó, ông Đức chợt nhìn thấy vị cao tăng nọ. Ông liền chắp tay búp sen, nhiếp tâm niệm Phật. Dần dần, ông thoát khỏi cơn ác mộng và hồi tỉnh. Trải qua cơn bạo bệnh, trở về nhà, ông Đức mới hay tin toàn bộ kho báu - là bộ sưu tập động vật hoang dã của ông đã bị thiêu rụi sau một vụ cháy. Thế nhưng, ông ngạc nhiên khi thấy mình không quá buồn hay tiếc nuối những thứ đã mất.
Cuộc chiến với tử thần vừa qua và giấc mơ kỳ lạ đã giúp ông hiểu thêm về giá trị của sự sống và lòng từ bi. Cũng từ đó, ông Đức bỏ thú sưu tập các bộ phận của động vật quý hiếm. Ông thường lên chùa lễ Phật, làm từ thiện để cảm tạ trời đất, cảm tạ công ân của đức Phật và vị cao tăng nọ. Ông dần hồi phục và trở nên khỏe khoắn như hiện tại.
Nghe đến đây, tôi chợt băn khoăn: Vậy thứ thuốc mà ông Đức đã cẩn thận cất vào hộp quý để duy trì sức khỏe là gì? Đó chắc chắn không phải là sừng tê giác, cao hổ cốt...Vì những thức đó đã không cứu được tính mạng của bạn bè ông khi mắc Covid. Như đọc được suy nghĩ ấy của tôi, ông Đức mỉm cười, nhẹ nhàng mở nắp hộp.
Tôi sững sờ: “Thuốc thần” đựng trong hộp chính là dòng chữ mà vị cao tăng nọ đã tặng cho ông. “Đã gieo hạt giống nào. Người phải gặt quả nấy”. Ông Đức cười tươi: “Đây mới thực sự là phương thuốc thần đã cứu tôi đó. Hai năm vừa rồi, tôi khỏe ra là nhờ kiên trì rèn luyện sức khỏe. Mặt khác, nhờ tín Phật và sống nương theo nhân quả, tôi bỏ việc xấu, gắng tạo thêm nhiều duyên lành. Nhờ vậy, cơ thể và tinh thần tôi an yên, phấn chấn hơn nhiều”
Ghi chú: Tài liệu truyền thông này được thực hiện dưới sự hỗ trợ của Cơ quan Phát triển Quốc tế Hoa Kỳ (USAID). Nội dung ấn phẩm do Chùa Pháp Vân cung cấp. |
Bình luận (0)