
Không cần đổ lỗi, không cần tranh cãi, không cần tố cáo, chỉ cần mỗi người một ý thức nhỏ, một bước đi nhẹ nhàng: sống đủ, sống có trách nhiệm, sống có ý thức với bầu không khí chung.
Chỉ khi đó, lòng tốt mới được vun đắp, niềm tin mới không bị vỡ vụn và thiện nguyện mới thực sự là chiếc cầu đưa đến bình an, chứ không là tấm gương phản chiếu những mờ đục giữa ánh sáng.
Ký ức chiếc cổng làng như một cuốn phim, cứ tua trở lại, hoài mong những gì thân thuộc.
Tôi lại nhìn những cánh hoa héo rũ trên mặt bàn. Xa xót. Màu vàng đã biến mất, chỉ còn một thân gầy guộc xám nâu. Những cánh hoa khô quắt queo, đầy nếp nhăn như khuôn mặt của những bà lão...
Ở đâu có khổ đau, ở đó ta có mặt. Khi miền Trung đang oằn mình trong giông bão, chúng ta hướng về bằng tất cả tình thương và hành động.
Những vụ việc được phản ánh gần đây chỉ là biểu hiện của một dòng chảy lớn hơn: nỗi bất an của con người hiện đại, khát vọng tìm bình an nhanh chóng, và sự thiếu hiểu biết về con đường chính đạo.
Bình luận (0)