

Khi cha mẹ biết dùng tâm tỉnh thức để dạy con – biết khi nào nên cho con cầm máy, khi nào nên cùng con ra vườn, khi nào nên tắt màn hình để lắng nghe tiếng cười của con – thì đó không chỉ là giáo dục, mà chính là tu tập trong đời sống.
Nếu danh tiếng được gây dựng không trên nền tảng của sự chân thật và thiện ý, mà dựa vào sự tô vẽ hay kích thích bản năng hiếu kỳ, thì sớm muộn, chính nó cũng trở thành nguyên nhân dẫn đến hệ lụy.
...Chúng nhỏ thôi, như những chiếc đinh trên mặt đường, nhưng khi bánh xe cuộc đời lăn qua, những “phiền não” ấy đủ để làm thủng tâm ta, khiến ta mệt mỏi, dừng bước.
Ngay nơi đó, lời giảng năm xưa của Hoà thượng bỗng vọng về: “Đến với đời là để đến chơi, già là để già chơi, bệnh là để bệnh chơi, rồi một ngày chết là để chết chơi!”.
Đạo đức không phải triết lý xa vời, mà là sự lựa chọn giản dị giữa đúng và sai. Triết học gọi đó là “hành vi có ý thức hướng thiện”.
“Mẹ tôi vất vả cả đời” không chỉ là câu chuyện riêng của một người con, mà là hình ảnh của hàng triệu người mẹ Việt Nam – những bậc “Bồ tát giữa đời thường”, suốt đời âm thầm cho đi mà không cần nhận lại.
Bình luận (0)