Tác giả Elio Guarisco trong quá trình suy tư và tu tập phật pháp, đã viết nên những chiêm nghiệm của mình, nhằm thức tỉnh bản thân tránh rơi vào những “cái bẫy” lầm lạc, sa đọa.
Mong rằng một số chia sẻ của tác giả có thể mang lại đôi chút hữu ích cho những người con Phật.
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, trong khi bạn vẫn thường lợi dụng lòng tốt của người khác mà chẳng bao giờ khởi tâm đền đáp công ơn?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật nhưng lại không đền đáp ân đức sinh thành và dưỡng dục của cha mẹ?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng bạn lại chỉ theo đuổi những thú vui và ham muốn ích kỷ của riêng mình, mà chẳng biết quan tâm tới lợi ích và nhu cầu của người khác cùng chúng sinh?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng bạn chỉ theo đuổi lợi ích của riêng mình mà không cân nhắc tới những tổn hại mà mình có thể gây ra cho người khác và các loài?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng khi bạn quan tâm, giúp đỡ người khác, bạn lại ngầm mong muốn đánh bóng tên tuổi và lấy thương hiệu cho mình?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, bạn lại không tôn trọng và coi thường những người nghèo khó, không đủ khả năng giúp đỡ, biếu xén hay cúng dường mình?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng khi cố giữ thể diện cho bản thân, bạn đã chẳng ngần ngại nói dối?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng lại luôn trút bỏ những công việc nặng nề lên người khác và chỉ nhận những việc nhẹ về mình?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng bạn lại muốn giành công đức của người khác?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật nhưng bạn lại chẳng bao giờ nhận ra vẻ đẹp và thiện tính của mọi người?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng khi bị người khác chỉ trích, bạn chẳng chịu soi tâm mình mà lập tức cho họ mới là những kẻ lầm sai?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng bạn chẳng bao giờ biết nhìn vào những lầm lỗi của chính mình mà luôn đổ lỗi cho mọi người và hoàn cảnh bên ngoài?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng ẩn sau vẻ khiêm nhường giả tạo, bạn lại che giấu lòng kiêu mạn vi tế trong tâm?
Tại sao bạn tự nhận mình là người con Phật, nhưng bạn lại nghĩ rằng mình có đủ trí khôn để tự tu tập mà chẳng cần nương tựa nơi bậc thầy tổ phạm hạnh. Trên thực tế thì bạn chỉ như một quả bóng bay được thổi phồng bằng tâm ngã mạn, thậm chí bạn chẳng có một mảy công đức và phẩm chất tốt lành nào?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng bạn lại chẳng biết nhìn vào những nghiệp xấu và khiếm khuyết của mình, mà luôn chăm chăm nói về khuyết điểm của người khác?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng trong khi nanh vuốt của chúa tể thời gian vươn tới, bạn lại cố làm mọi thứ để tích lũy đầy những tài sản của đời sống luân hồi.
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng khi bạn chỉ là một hạt nhỏ trong vũ trụ này thì bạn lại tự cho mình là kẻ quan trọng nhất?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng bạn lại tham đắm mọi thứ của cải thế gian, mà chẳng bao giờ buông xả nổi một cây kim?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng bạn lại luôn cư xử như loài thú hoang, rồi lại luôn khoe khoang hành động của mình là cao quý?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng trong khi bạn luôn xao nhãng với được mất thế gian, bạn lại luôn cố dùng lý lẽ bao biện mình luôn luôn tỉnh thức?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng bạn luôn nghĩ mình tách biệt với mọi người và chả cần Đạo hữu, Thiện tri thức cùng hỗ trợ nhau tìm cầu chân lý?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng trong khi bạn luôn thao thao về bản chất tâm trong sáng nguyên sơ, thì lại bạn chẳng bao giờ biết sống với thiện tính và Phật tính nơi mình?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng bạn lại hành xử trong trạng thái tâm hoang dã, rồi lại luôn đi rao giảng về lợi lạc của trạng thái tâm an nhiên?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng trong khi bạn không có bất kỳ kinh nghiệm nào về sự suy tư, vậy mà bạn vẫn giả vờ đi giáo huấn và hướng đạo người khác?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng bạn lại luôn khao khát và thích thú với những thú vui giả tạm tầm thường, rồi chẳng bao giờ nhiệt tâm với giáo pháp giải thoát?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng bạn chẳng biết phân biệt lý nghĩa ẩn sâu sau mỗi hành động và hiện tướng bên ngoài?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật nhưng bạn mới chỉ học hời hợt biển đại dương giáo pháp của các bậc thầy tổ, thế mà bạn lại khoe khoang mình là bậc thông tuệ pháp?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật nhưng sau nhiều năm “tu tập tâm linh”, tâm thức bạn vẫn thờ ơ và lạnh giá như băng đá?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng khi bạn được hội chúng xung quanh tán dương và ca ngợi, bạn lại cảm thấy thích thú và vui mừng?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng bạn chưa bao giờ phụng sự và tốn kính thầy tổ bằng cả trái tim, thế mà bạn lại đi rao giảng khắp nơi cách tìm cầu và phụng sự bậc thầy tâm linh?
Tại sao bạn nhận mình là Phật tử nhưng lại để kiêu mạn xâm lấn dòng tâm, khiến cho bạn chưa từng biết khiêm hạ trước tâm từ bi rộng lớn?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật nhưng bạn lại say mê hiện tướng bên ngoài của dakini trong khi không thấu hiểu ý nghĩa thực sự phía sau?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng khi bạn đang lân mẫn, phụng sự bậc Thầy, bạn lại hướng tâm mong cầu sự linh ứng của thần linh và mê hoặc những câu thần chú?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng bạn chưa bao giờ giành một ngày để tĩnh tâm, thế mà bạn lại nói và hành xử như thể mình đã thành tựu Pháp?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật, nhưng khi nhìn thâý người nữ, bạn lại quên rằng đó là các hiện tướng của Trí tuệ?
Tại sao bạn nhận mình là người con Phật nhưng bạn lại để sắc dục chi phối làm bạn quay cuồng và uất hận khắp thân tâm?
La Sơn Phúc Cường dịch
Nguồn: Elio Guarisco, https://melong.com/why-you-call-yourself-a-practitioner/, Trung tâm Thiền Dzhochen, thành phố Milan, Italia, năm 1989.
Bình luận (0)