Chính phủ Anh dự kiến cấm hành vi luộc tôm hùm khi chúng còn sống có thể khiến không ít người ngạc nhiên. Với nhiều người, đó chỉ là một chi tiết trong văn hóa ẩm thực; với số khác, đây là một quy định bị cho là “quá mức cần thiết”. Tuy nhiên, nếu nhìn sâu từ lăng kính nhân bản, quyết định này phản chiếu một chuyển động đáng suy ngẫm trong tiến trình đạo đức của xã hội hiện đại.

(Ảnh: Internet)

Giới cấm sát sinh: nền tảng đạo đức không thay đổi theo thời đại

Trong năm giới căn bản của Phật giáo, Giới thứ nhất, không sát sinh luôn được đặt ở vị trí khởi đầu. Điều này không phải ngẫu nhiên. Phật giáo nhìn nhận rằng mọi hình thức bạo lực, khổ đau và bất an trong đời sống cá nhân lẫn xã hội đều khởi nguồn từ việc coi nhẹ sự sống của kẻ khác.

Điểm cốt lõi của Giới cấm sát sinh không nằm ở đối tượng bị giết là con người hay động vật, cao cấp hay thấp kém, mà nằm ở bản chất của hành vi sát hại. Đức Phật dạy rằng mọi chúng sinh đều sợ hãi trước đau đớn, đều khát khao được sống. Khi con người chủ động gây đau đớn cho một sinh mạng khác, họ không chỉ làm tổn hại đến kẻ bị hại, mà còn bào mòn từ bi và nuôi lớn tâm vô cảm trong chính mình.

Từ hệ quy chiếu ấy, hành vi luộc tôm hùm khi còn sống không đơn thuần là một thói quen ẩm thực, mà là một dạng sát sinh gắn liền với sự gia tăng đau đớn một cách có thể tránh được.

Giới luật không phải cấm cực đoan, mà là sự tiết chế có trí tuệ

Phật giáo không xây dựng Giới như những mệnh lệnh cứng nhắc tách rời đời sống. Giới, trong tinh thần Phật học, là nguyên tắc giúp con người biết dừng lại, biết lựa chọn cách hành xử ít gây tổn hại nhất trong hoàn cảnh cụ thể.

Chính vì vậy, việc nước Anh không cấm tuyệt đối việc sử dụng động vật làm thực phẩm, mà chỉ cấm phương thức giết mổ gây đau đớn nghiêm trọng, cho thấy một cách tiếp cận gần với tinh thần Giới luật hơn là cực đoan đạo đức. Phật giáo gọi đây là giảm nghiệp sát, chứ không phải áp đặt lý tưởng vượt ngoài khả năng xã hội.

Khi con người có lựa chọn nhân đạo hơn mà vẫn đáp ứng nhu cầu sinh kế, việc không lựa chọn bạo lực tối đa chính là sự vận dụng Giới bằng trí tuệ, chứ không phải bằng giáo điều.

Từ Giới cá nhân đến chuẩn mực đạo đức xã hội

Trong truyền thống Phật giáo, Giới thường được nhấn mạnh ở cấp độ cá nhân tu tập. Tuy nhiên, tinh thần của Giới không dừng lại ở phạm vi tự thân, mà có khả năng lan tỏa thành chuẩn mực đạo đức xã hội khi được cộng đồng thừa nhận.

(Ảnh: Internet)

Quyết định của Chính phủ Anh cho thấy một sự dịch chuyển quan trọng: những nguyên tắc từng được xem là thuộc về tôn giáo hay đạo đức cá nhân nay đã trở thành tiêu chí xây dựng chính sách công. Việc thừa nhận giáp xác là sinh vật có khả năng cảm thọ và từ đó điều chỉnh cách đối xử với chúng phản ánh một nhận thức sâu hơn về trách nhiệm của con người đối với sự sống nói chung.

Dưới góc nhìn Phật học, đây là biểu hiện của Giới được thế tục hóa, tức là tinh thần bất hại được chuyển hóa thành luật pháp nhằm bảo hộ những sinh mạng yếu thế.

Phật giáo khẳng định rằng Giới không tồn tại độc lập, mà luôn gắn với Định và Tuệ. Một xã hội biết đặt ra ranh giới đạo đức cho hành vi gây đau đớn là một xã hội đang thực hành sự “dừng lại” cần thiết, đó chính là Định ở cấp độ cộng đồng. Từ sự dừng lại ấy, Tuệ có cơ hội phát sinh: trí tuệ nhận ra rằng văn minh không nằm ở khả năng gây tổn hại, mà ở năng lực tự tiết chế.

Nếu trước đây, con người đo lường tiến bộ bằng việc kiểm soát và khai thác thiên nhiên, thì Phật học đặt ra một tiêu chuẩn khác: mức độ tôn trọng sự sống của những kẻ yếu thế nhất. Trong ý nghĩa ấy, câu chuyện về tôm hùm không hề nhỏ, mà là một chỉ dấu cho thấy xã hội đang bắt đầu tự vấn về giới hạn đạo đức của mình.

Từ nồi nước sôi đến sự tỉnh thức của con người

Giới cấm sát sinh không nhằm tạo ra cảm giác tội lỗi, mà nhằm khơi dậy sự tỉnh thức trong từng hành động thường nhật. Khi con người bắt đầu đặt câu hỏi về nỗi đau của một sinh vật bé nhỏ, họ cũng đang học cách nhìn lại sự thô bạo và vô cảm trong chính mình.

Trong bối cảnh thế giới còn đầy xung đột và bạo lực, Phật giáo nhắc nhở rằng con đường chuyển hóa không khởi đi từ những tuyên ngôn lớn lao, mà từ những quyết định nhỏ nhưng có ý thức. Cách con người đối xử với một con tôm hùm, xét cho cùng, cũng chính là cách họ định hình thái độ của mình đối với sự sống nói chung.

Từ lăng kính Giới cấm sát sinh, quyết định của nước Anh vì thế không chỉ là một quy định pháp lý, mà là một lời gợi mở: khi con người biết dừng tay trước nỗi đau của muôn loài, họ đang mở ra khả năng biết lắng nghe, biết dừng lại những điều có thể làm được..., trước những nỗi khổ đau của chính mình và của nhân loại.

Câu hỏi gợi mở

1. Nếu Giới cấm sát sinh không chỉ là giới luật dành cho người tu học, mà còn là một nguyên tắc đạo đức phổ quát, liệu xã hội hiện đại đã sẵn sàng đưa tinh thần ấy vào các chính sách công hay chưa?

2. Khi con người có khả năng lựa chọn những cách hành xử ít gây đau đớn hơn cho muôn loài, việc tiếp tục duy trì các tập quán tàn nhẫn có còn là điều “bình thường” hay chỉ là hệ quả của thói quen vô thức?

3. Phải chăng mức độ văn minh của một xã hội không nằm ở quyền năng chế ngự sự sống, mà ở khả năng tự tiết chế trước nỗi đau của kẻ yếu thế?

4. Trong bối cảnh trí tuệ nhân tạo ngày càng tham gia vào việc hoạch định chính sách và định hình chuẩn mực đạo đức, liệu AI có thể trở thành công cụ hỗ trợ con người nhận diện và giảm thiểu hành vi sát hại, hay nó chỉ phản chiếu lại những giới hạn đạo đức sẵn có của con người?

5. Từ một quyết định tưởng chừng rất nhỏ, cách đối xử với một sinh vật như tôm hùm, chúng ta có thể học được gì về con đường thực hành Giới cấm sát sinh trong đời sống thường nhật, giữa một thế giới còn nhiều bạo lực và xung đột?

Tác giả: Giới Hạnh

Nội dung tham khảo: Bài viết “Độc lạ: Nước Anh cấm luộc tôm hùm khi chúng còn… sống”. Nguồn link: https://tuoitre.vn/doc-la-nuoc-anh-cam-luoc-tom-hum-khi-chung-con-song-2025122311555553.htm