Antoine Lavoisier – cha đẻ của ngành hóa học hiện đại – đã tuyên bố rằng: Không có gì sinh ra cũng không có gì mất đi, tất cả đều là sự chuyển hóa mà thôi. Trên bề mặt thực tại thì có vẻ như có sinh, có diệt nhưng nếu nhìn thật sâu thì chúng ta sẽ thấy điều này không đúng. Nếu ta nghiên cứu khoa học, như sinh học hay hóa học một cách sâu sắc thì chúng ta sẽ tiếp xúc được với bản chất không sinh, không diệt của thực tại.
Câu hỏi: Nếu như nói không có sinh cũng không có diệt, vậy thì hành động giết người có gì là sai trái?
Thầy: Một câu hỏi rất hay! Khi ta muốn giết hại một ai đó, ta nghĩ rằng ta có thể giết người đó, điều này chứng tỏ ta đang có những tri giác sai lầm. Giả sử như ta muốn giết một đám mây, đó là vì ta không biết rằng một đám mây không thể nào chết được, nó chỉ có thể biến thành mưa hoặc tuyết mà thôi.
Vì vậy ý muốn giết hại hay tiêu diệt một ai đó là một loại năng lượng xuất phát từ vô minh, từ những tri giác sai lầm, từ sự căm hờn và bạo động trong ta. Đó là lý do vì sao hành động giết hại sinh mạng là một hành động sai trái. Nó sai bởi vì nó không có trí tuệ. Hành động đó chứa đựng nhiều bạo động và khổ đau.
Chỉ riêng ý nghĩ giết hại một ai đó thôi chứ chưa nói đến hành động thì cũng đã sai rồi. Mà những hành động sai trái thường mang lại rất nhiều khổ đau, không chỉ khổ đau cho người khác mà còn cho chính bản thân chúng ta.

Những kẻ sát hại Martin Luther King, Mahatma Gandhi, John F.Kenedy hay Chúa Jesus đều là những người có nhiều khổ đau. Họ đầy thù hận, sợ hãi và bạo động. Sỡ dĩ như vậy là vì trong họ đầy vô minh và những tri giác sai lầm. Họ nghĩ là họ có thể giết chết người khác. Nhưng làm sao có thể giết chết được Martin Luther King. Ông thậm chí còn trở nên mạnh hơn trước khi họ giết ông. Martin Luther King giờ đây đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Giả sử như ta muốn giết chết một đám mây. Làm sao ta có thể giết một đám mây được? Ý muốn giết hại hay hủy diệt một ai đó chỉ mang lại cho ta khổ đau mà thôi. Đó là lý do vì sao ta cần phải tiếp xúc với bản chất không sinh, không diệt của thực tại.
Cũng tương tự như vậy, một người tự sát cũng gây rất nhiều khổ đau. Anh ta nghĩ rằng anh ta có thể giết chính mình nhưng sự thật là anh không thể nào chết được. Hành động tự sát của anh chỉ làm cho chính anh và những người xung quanh khổ đau thêm mà thôi. Anh không thể nào chết và cũng không thể nào giết chết một ai đó được. Mahatma Gandhi vẫn đang sống với chúng ta và sức mạnh của Ngài lớn hơn bao giờ hết. Ngài đang hiện hữu trong mỗi chúng ta. Martin Luther King, Chúa Jesus hay Bụt cũng vậy.
Ý muốn giết hại ai đó chỉ mang lại khổ đau mà thôi, bởi vì nó chứa đầy vô minh, căm hờn và bạo động trong đó. Khoa học hiện đại cũng đồng ý với Bụt rằng anh không thể giết hay hủy diệt bất cứ một cái gì, anh không bao giờ có thể làm cho một cái gì mất đi. Không có gì có thể bị hủy diệt.
Antoine Lavoisier – cha đẻ của ngành hóa học hiện đại – đã tuyên bố rằng: "Rien ne se crée; rien ne se perd, tout se transforme." (Không có gì sinh ra cũng không có gì mất đi, tất cả đều là sự chuyển hóa mà thôi). Trên bề mặt thực tại thì có vẻ như có sinh, có diệt nhưng nếu nhìn thật sâu thì chúng ta sẽ thấy điều này không đúng. Nếu ta nghiên cứu khoa học, như sinh học hay hóa học một cách sâu sắc thì chúng ta sẽ tiếp xúc được với bản chất không sinh, không diệt của thực tại.
Trích pháp thoại của Thầy Thích Nhất Hạnh, phần câu hỏi trả lời – tuần thứ 3, khóa tu mùa hè 2013 - Langmai.org
Mẹ! Cha! 2 từ thiêng liêng cao quý nhất đời người và trên thế giới này. Chỉ 2 từ vậy mà không ngòi bút nào, bao nhiêu câu chữ cũng ko thể diễn tả được hết sự thiêng liêng ấy. Người làm con dù có báo hiếu cha mẹ nhường nào cũng ko bao giờ đền đáp đủ công ơn sinh thành, nuôi dưỡng. Nếu trên đời này có 1 điều ước thành sự thật tôi sẽ ước rằng tôi ko còn khóc khi nghĩ về cha, mẹ. Bởi còn rơi nước mắt có nghĩa là tôi vẫn chưa làm tròn bổn phận và trách nhiệm của một người con, vẫn chưa báo đáp đủ để lòng tôi mỉm cười khi nghĩ về cha mẹ. Cuộc sống càng trôi đi tôi càng khát khao được bé lại, để được làm một người con thực sự được báo hiếu cha mẹ từ những ngày ấu thơ chứ ko cần đến khi cha mẹ già, hay đến khi lập gia đình mới thấu hiểu những ngày tháng được sống chung nhà với cha mẹ quý giá biết bao nhiêu.
Tôi đã từng bị mất điện thoại, một chiếc đt lưu giữ rất nhiều bức ảnh gia đình, các con tôi từ khi sinh ra cho tới những ngày lớn lên,… điện thoại có thể mua lại, số đt cũng có thể kết nối lại, nhưng ảnh lưu niệm và những tin nhắn, lời chúc của những người thân thương được lưu giữ qua thời gian bị mất đi là điều tiếc nuối nhất. Tôi cũng từng nhặt được đt của người khác đánh rơi, lúc đó tôi cảm thấy buồn như chính tôi bị mất điện thoại vậy.
mô phật con cảm thấy quá đúng ạ, không ai có thể quyết định số của của ta bằng chính ta ạ
chúng con xin đê đầu đảnh lễ trước những cống hiến to lớn mà cố Hòa thượng Minh Châu đã làm cho Phật giáo nước nhà
Nam mô a di đà phật Dạ vâng con và mẹ con muốn tham gia khóa tu mùa hè mong các sư thầy cô gieo duyên ạ
Dạ mô Phật, bài viết hay và sâu sắc quá cô ơi ????