Người đời thường nói: “Số đã định, tránh cũng không được”. Nhưng trong giáo lý nhà Phật, không có cái gì gọi là “số phận cố định”, mà chỉ có nhân - duyên - quả đang tiếp nối từng ngày. Mệnh là quả của quá khứ, nhưng đức là nhân của hiện tại. Và chúng ta có thể làm chủ nhân hiện tại, nhân hiện tại này có thể làm mới, làm nhẹ, làm chuyển toàn bộ dòng nghiệp cũ.
Đức năng thắng số, không phải lời khuyên an ủi, mà là sự thật của luật nhân quả. Vì số chỉ là cái bóng của nghiệp, còn đức là ánh sáng của tâm. Khi ánh sáng đủ mạnh, bóng tối tự tan. Khi tâm đủ thiện, nghiệp dữ tự yếu.
Có người sinh ra trong nghèo khó, nhưng luôn sống hiền lành, biết giúp người, biết giữ lời chân thật. Nhiều năm sau, họ tự nhiên gặp may, được người thương, việc thuận. Cũng có người sinh ra trong đủ đầy, nhưng kiêu ngạo, lừa dối, tổn người, hại vật, chẳng bao lâu, của cải tan, tình duyên khổ, tâm bất an. Đó không phải do trời ban hay trời lấy, mà là do phước và đức trong tâm người ấy quyết định.
Đức là nền tảng của phước. Người có đức thì dù mất tiền vẫn còn an, mất danh vẫn còn người thương, mất hết vẫn còn niềm tin. Người vô đức, dù có phước lớn, sớm muộn cũng cạn vì phước như nước trong hồ, còn đức là suối nguồn. Nước cạn rồi có thể đầy lại, nếu nguồn vẫn chảy.
Muốn đổi vận, đừng đi tìm thầy bói, đừng hỏi ngày tốt - xấu, mà hãy hỏi chính lòng mình hôm nay đang thiện hay ác.
Đức được bồi đắp mỗi ngày từ những việc nhỏ nhất:
- Không làm tổn thương ai, dù chỉ bằng lời nói.
- Biết ơn khi được giúp, biết tha thứ khi bị tổn thương.
- Làm việc thiện mà không cầu tiếng khen.
- Giữ tâm ngay thẳng, dù hoàn cảnh bất công.
- Nói lời chân thật, sống có nghĩa, có tình.
Khi tâm ta thiện, năng lượng trong ta đổi khác. Khi năng lượng đổi khác, duyên mới bắt đầu sinh. Duyên lành sinh ra, thì vận mệnh tự nhiên cũng chuyển.
Đức Phật dạy: “Không ai cứu được ai, chỉ có tự mình thắp đuốc mà đi”. Ngọn đuốc ấy chính là đức hạnh và trí tuệ. Khi ta biết tu tâm, dưỡng tính, khiêm hạ, từ bi, sống đúng với chân như bản tính của mình, đó chính là đang tự thắp sáng vận mệnh.
Cuộc đời này không ai khổ mãi, cũng không ai sướng mãi. Nhưng người có đức, dù gặp nghịch cảnh, vẫn không gục ngã. Vì họ hiểu rằng, mỗi khổ đau chỉ là bài học để gột tâm, mỗi khó khăn chỉ là cơ hội để trau nhân tích đức.
Đức là chiếc áo giáp bảo vệ ta khỏi tai ương, là ngọn đèn dẫn đường qua đêm tối, là vốn liếng duy nhất mang theo được giữa dòng sinh tử.
Vậy nên, đừng hỏi “đời có đổi được không”, mà hãy hỏi “ta có đủ đức để đổi đời chưa?”.
Bởi số phận không thắng được người có đức và nghiệp không thể trói được tâm đã sáng. Khi đức đủ, tự nhiên mọi cánh cửa cuộc đời sẽ mở và con đường vốn gập ghềnh bỗng trở nên thênh thang, nhẹ bước.
Tác giả: Khuyết Danh
Nguồn tham khảo: https://www.facebook.com/share/g/1DAnYFNN2Q/?mibextid=wwXIfr






Bình luận (0)