Câu chuyện kỳ lạ của Hòa thượng và lời dặn “Vì sao không nên ăn thịt chó”?*
ISSN: 2734-9195
15:20 01/08/19
Trong hành trình tri ân từ Hà Nội vào Huế, chúng tôi đi viếng các nghĩa trang liệt sĩ và rất may mắn chúng tôi được vào chùa Cam Lộ và gặp Trưởng BTS GHPGVN tỉnh Quảng Trị - Hòa thượng Thích Thiện Tấn. Nhiều người nói ông là một Hòa thượng rất uyên thâm, những câu chuyện phức tạp, khó hiểu nhất đều được ông lý giải thật đơn giản và dễ hiểu.
Hòa thượng hỏi tôi có sức khỏe không, tôi khẳng định “có” vì tôi vẫn còn trẻ và cũng to cao. Hòa thượng bảo tôi bê một chậu cây cảnh vào và nhấc lên đặt xuống vài ba lần, tôi làm ngay và thấy nó cũng nhẹ thôi.
Hòa thượng trì chú vào một bức tượng
Nếu Hòa thượng muốn thử sức tôi thì phải lấy cái chậu cảnh gấp 2-3 lần thế này mới thể hiện hết sức mạnh của tôi. Hòa thượng nói tôi chắp tay lại nguyện ước được khỏe mạnh, hạnh phúc, được gặp những điều may mắn và nhất là mẹ tôi có sức khỏe sống cùng tôi đến trăm tuổi, sau đó Hòa thượng trì chú vào chậu cây và bảo tôi nhấc lên.
Thật kì lạ cái chậu tôi vừa nhấc lên đặt xuống nhẹ như không, bây giờ trở nên nặng trĩu, tôi phải cố gắng lắm lắm mới nhấc lên nổi. Lúc này tôi cảm thấy đã khâm phục thật sự, nhưng Hòa thượng lại tỏ vẻ không hài lòng, bảo tôi làm đi làm lại vài ba lần. Tôi vẫn có thể nhấc lên được dù rất nặng.
Rồi Hòa thượng chợt hỏi tôi “có phải con thỉnh thoảng vẫn ăn thịt chó phải không?”
Tôi ngần ngại một lúc rồi trả lời “có ạ”. Hòa thượng lặng im một lúc rồi Ngài nói rất ân cần: “Đối với người theo đạo Phật thì không bao giờ nên ăn thịt chó, vì chó là bạn thân thiết nhất của con người, canh giữ nhà cửa, vui cùng với chủ, buồn cùng với chủ, là nhân vật đầu tiên mừng rỡ đón ở cửa khi chủ về đến nhà, nhưng tất cả những điều đấy chỉ là lý do nhỏ thôi.”
Đây là chậu cây mà tôi thấy nặng trĩu sau khi thầy trì chú (tác giả bài viết)
Rồi Hòa thượng nói tiếp “khi con người ốm đau bệnh tật ho lao, khạc đờm, nôn mửa, đại tiện vì những căn bệnh như kiết lỵ, trúng độc, nhiễm khuẩn, chó đều dọn sạch, những thứ đấy đi đâu? Vào bụng nó hóa thành xương thịt nó, máu huyết nó, còn con người lại thích thú khi được ăn thịt chó, mong muốn ăn thịt chó uống tiết canh. Con hãy suy nghĩ kĩ về điều này, có nên ăn thịt chó nữa hay không?”
Sau vài phút suy ngẫm tôi cảm thấy rùng mình, lạnh sống lưng và không phải một mình tôi, cả đoàn ai cũng muốn nôn ói.
Tôi hứa với Hòa thượng “Con sẽ không bao giờ động đến thịt chó nữa”.
Tôi hiểu rằng điều này là tốt cho tôi chứ không phải tốt cho Hòa thượng, lúc này Hòa thượng mới nói: “Con hãy ngửa mặt lên trời và thề nguyện với trời đất không bao giờ ăn thịt chó nữa”. Khi tôi làm xong Hòa thượng nói: “Bây giờ ông chú nguyện mà con vẫn nhấc nổi chậu cây này lên thì chứng tỏ phúc con còn mỏng, đức con còn yếu”.
Tất nhiên tôi nghĩ, phúc đức của tôi nó nằm ở đâu đó chứ không nằm ở chậu cây, nhưng lần này thì Hòa thượng có vẻ rất mãn nguyện vì sau khi ông trì chú tôi gắng hết sức đỏ mặt tía tai cũng không thể nhấc nổi cái chậu ấy lên. Thì ra Hòa thượng cân phúc đức bằng việc lấy hết phúc đức của tôi đặt vào chậu cây này, không biết nghĩ gì, nhưng tôi và mọi người hoàn toàn tâm phục khẩu phục Ngài. Chỉ sau mấy lời chú của thầy và một lời thệ nguyện của tôi từ bỏ thịt chó mà chậu cây như nặng hàng trăm cân.
Rồi Hòa thượng bảo “việc xong rồi thôi cất chậu cây đi”.
Mặt tôi xanh lét: “Làm sao con bê nổi cơ chứ?” nhưng Hòa thượng nói: “Hòa thượng đã bỏ ra rồi”. Quả thật tôi nhấc chậu cây lên và nó lại nhẹ như lúc ban đầu.
Trên đây là câu chuyện hoàn toàn có thật trong chuyến đi vừa qua mà tôi muốn chia sẻ với các bạn. Bạn hãy đọc và suy ngẫm rồi tự quyết định xem có nên ăn thịt chó hay không!
Nguồn trích: Nguonsang.comLink gốc: http:/nguonsang.com/vi-sao-khong- nen-an-thit-cho-6895.htm* Tiêu đề do BBT đặt, tiêu đề cũ “Vì sao không nên ăn thịt chó?”
Việc một số nhà nghiên cứu “chê bai” Kinh bản vì đã sửa nguyên tác của Nguyễn Du là một định kiến sai lầm vì họ hoàn toàn không nghĩ đến khả năng chính Nguyễn Du đã sửa Truyện Kiều trong giai đoạn làm việc ở kinh đô.
Trong ánh lửa đỏ rực ấy, hàng triệu trái tim bỗng nhận ra một chân lý bất biến: công lý và tự do tôn giáo không thể bị khuất phục bởi bất kỳ thế lực bạo quyền nào.
Trong ánh sáng Phật học, Marie Curie cho chúng ta bài học rằng sự thực hành đạo Phật không chỉ giới hạn trong thiền đường hay kinh sách, mà có thể được nuôi dưỡng trong chính đời sống hằng ngày, trong nghiên cứu, lao động và cống hiến.
Qua hai thời kỳ kháng chiến chống Pháp, chống Mỹ, chư tăng Phật giáo Nam tông vừa là người giáo dục phật tử lòng yêu nước, vừa là người bảo vệ đồng bào, bảo vệ cách mạng.
Người phật tử chân chính hay một người bình thường đều cần xa rời nghiệp giết hại, nếu không sẽ bị đọa lạc vào chỗ khốn cùng, chịu quả báo cực kỳ đau khổ trong vô số kiếp.
Những sớm mai Thu, khi mặt trời còn chưa lên khỏi rặng cây thì ngoài đường, trong hẻm lớn, nơi ngõ nhỏ ở khắp mọi nơi trong thành phố đã rền vang tiếng rao “ai mua cốm đê….!” của những bà những chị ở làng Vòng vào bán.
Mỗi người cần học cách kiểm soát sân hận, thực tập từ bi và chính niệm trong ứng xử. Khi ấy, xã hội sẽ bớt đi những bi kịch oan trái, những tấm lòng thiện nguyện sẽ được lan tỏa đúng giá trị.
Trong kho tàng lời dạy của tiền nhân, câu nói “Phúc đức tại mẫu” thường được nhiều thế hệ hiểu theo nghĩa giản đơn: phúc đức của con cái, gia đình bắt nguồn từ người mẹ. Quả thật, vai trò của người mẹ trong việc sinh thành, dưỡng dục và truyền thụ đạo đức là vô cùng quan trọng. Nhưng nếu chỉ dừng lại ở ý nghĩa này, chúng ta sẽ bỏ sót tầng sâu hơn mà các bậc hiền triết muốn nhấn mạnh.
Mái chùa dung dưỡng nâng niu, che chở hồn dân tộc là vậy, cất giữ và truyền bá đạo lý, biểu dương văn hóa trong sự giao thoa rất đỗi tự nhiên với Phật giáo.
Bình luận (0)