HAI BỐ CON KHỈ NÂU
Khỉ bố làm ăn thua lỗ, trở về nhà tìm việc làm để mưu sinh. Một thời gian sau, khỉ bố nhận được hợp đồng may gia công. Cả gia đình gom hết tiền để mua hai máy khâu. Ngày nọ, khỉ nâu và bố đi chở máy khâu về. Khỉ nâu cầm lái vì bố không đủ sức khỏe để lái xe nữa. Họ đã mua hai chiếc máy khâu vừa ý và đặt sau chiếc xe tải nhỏ và buộc chặt chúng lại. Khi lái xe, cả hai bố con khỉ nâu đều rất phấn khởi. Có lẽ do không chú ý đến tốc độ lái xe, nên khi rẽ vào đường đến nhà thì hai chiếc máy khâu bị nghiêng và trôi đi. Khỉ con đạp phanh nhưng quá muộn, hai chiếc máy khâu rơi xuống đường và vỡ tan tành.
Khỉ nâu thấy bố đứng nhìn, nó nghĩ rằng sẽ bị bố mắng vì mình đã phá hoại phương tiện cứu sống cả gia đình. Nhưng không phải, khỉ bố chỉ nhìn con, hết sức lo lắng và nói:
- Ôi, con! Bố xin lỗi vì đã không lái được xe mà để con lái. Con không sao đấy chứ? Mọi việc sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ tìm cách khác, con ạ!
Sau nhiều cố gắng, gia đình khỉ nâu đã vượt qua giai đoạn khó khăn, kinh tế được ổn định.
Lời bàn: Đôi khi cuộc sống có vẻ như tan thành từng mảnh, như thể không sửa chữa nổi nữa, nhưng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Lòng vị tha và tình yêu thương vô điều kiện có thể giúp chúng ta vượt qua những thời điểm khó khăn nhất trong cuộc sống của mình.
KHỈ THÍCH LÀM NGƯỜI
Họ nhà khỉ bị con người bắt đem về xả thịt, lấy xương nấu cao nên ngày càng thưa thớt. Thấy con người thông minh, tài giỏi, oai phong được muông thú nể trọng, họ nhà khỉ bèn tìm cách hóa trang để biến thành người. Chúng cạo lông mặt, lông bàn tay bàn chân rồi mặc áo quần mang giày, đội tóc giả cho càng giống người. Họ nhà khỉ khoái chí liền tổ chức các trò hút thuốc, uống rượu, tô môi đỏ, đứng thẳng người, bước đi bệ vệ, khiêu vũ… Chúng la hét, reo hò làm náo động cả một vùng. Những tưởng giây phút vui sướng đó cứ mãi kéo dài đến vô tận.
Bỗng một đoàn thợ săn xuất hiện, lũ khỉ tìm cách tháo chạy thoát thân, nhưng vì chân đang mang giày nên không thể leo trèo, phóng nhanh. Vả lại áo quần lụng thụng làm cử động của chúng chậm chạp, lúng túng. Thế là chúng bị bắt giữ khá nhiều, một số ít khỉ gặp may chạy biến vào rừng sâu vẫn chưa hết hoảng sợ, run rẩy.
Trước khi đưa bọn khỉ lên xe, một người thợ săn nói:
- Họ nhà khỉ nghe đây! Chúng mày muốn biến thành người thì phải chăm chỉ học hành, tích cực làm việc, sống có nhân cách; chúng mày phải bỏ thói bắt chước học làm sang, quậy phá đi nhé! Bài học quan trọng của năm Bính Thân đấy, nhớ chưa?
Lời bàn: Ngày nay, có người chạy bằng, chạy chức chạy quyền, khai giảm tuổi để giữ mãi chức cao. Họ đang bị báo chí, công luận phê phán. Sớm muộn gì, họ cũng lộ chân tướng bất tài, dốt nát, giả tạo mà thôi!

CHÚ KHỈ THÔNG MINH
Khỉ đầu đàn có một chuyến đi về cánh rừng xa để dạo chơi và ngắm cảnh núi rừng. Khi quay về, nó than phiền với đàn khỉ rằng chân mình rất đau vì những con đường khỉ đi qua thì rất gập ghềnh, nhiều đá sỏi. Thế rồi, nó ra lệnh cho mọi thành viên trong đàn phải phủ kín một con đường từ lãnh thổ của mình ra đến cánh rừng bằng những tấm thảm đan bằng vỏ cây. Tất nhiên việc này sẽ tốn rất nhiều công sức và hàng ngàn tấn vỏ cây lấy từ hàng trăm cây cổ thụ trong rừng, mà chưa chắc đã tìm ra đủ số lượng.
Thế rồi, một chú khỉ vàng trong đàn đã can đảm đến gặp khỉ đầu đàn:
- Thưa ngài, tại sao ngài lại phải bỏ ra nhiều công sức và vật liệu không cần thiết như thế? Sao ngài không cho làm những đôi giày bằng xơ thân cây xốp, nhẹ để mang vào đôi chân của mình; như thế có phải dễ hơn không?
Khỉ đầu đàn rất ngạc nhiên, nhưng sau một hồi suy nghĩ, nó thấy lời gợi ý này là hợp lý, nên sai thuộc hạ làm giày cho mình và từ đó khi đi chơi xa đã bớt đau chân.
Lời bàn: Để biến thế giới này thành một nơi tốt đẹp hơn, bạn đừng bắt đầu bằng việc tìm cách thay đổi cả thế giới mà hãy cứ bắt đầu bằng việc thay đổi chính mình trước đã. Đó là một bài học giá trị về cuộc sống.
PHẢI HIỂU RÕ MÌNH
Hổ ngồi rình mồi và vồ được một chú khỉ con, chuẩn bị ăn thịt thì khỉ con liền nói:
- Sao ngươi dám ăn thịt ta? Ngươi không biết ta là hậu duệ của Tôn Ngộ Không có đủ 72 phép thần thông; loài khỉ chúng ta là phi hành gia đầu tiên đi vào không gian; là động vật cao cấp chỉ xếp sau con người. Ta có trí thông minh, nhanh nhẹn hơn ngươi gấp bội, đúng không?
- Này, nhóc con! Đừng có hù dọa ta nhé! Những điều ngươi nói đó là năng lực, sức mạnh của cha ông ngươi, chứ đâu phải của ngươi, hiểu chưa?
- Rồi cũng có ngày ta lớn lên và trở nên mạnh mẽ, tài giỏi như họ, bộ ngươi không biết điều này à?
- Có thể là như thế, nhưng với ngươi thì điều này không bao giờ xảy ra. Thực tế lúc này, ngươi nên nằm yên chịu chết. Ngươi cũng chỉ là bữa ăn nhỏ của ta mà thôi!
Khỉ con không thể làm gì hơn ngoài việc nhận rõ ra sự thực khắc nghiệt đối với nó.
Sau khi xé xác khỉ con, ăn thịt xong, hổ chùi miệng, mỉm cười, vào hang ngủ ngon lành.
Lời bàn: Thật vô ích khi cứ huênh hoang, tự mãn về những thành tích của cha ông hay ngây ngô khoác lác mãi về những dự định to lớn của mình trong tương lai. Điều cốt yếu nhất của cuộc sống thời nay là phải hiểu rõ giờ đây, ta có thể làm.
Tác giả: Phan Minh Đức Tạp chí Nghiên cứu Phật học số tháng 1/2016
Không có giải thưởng nào bằng sự âm thầm đóng góp phụng sự của các Thầy, Cô tăng ni, phật tử bao lâu nay mà tôi đã thấy, những cô, dì, chú phật tử quét dọn trong chùa, những bạn TNV trong lễ hội, các anh chị cư sĩ, phật tử lan tỏa bài viết, hình ảnh của đạo Phật. Nhiều người sẽ nghĩ bình luận này chẳng ăn nhập gì với nội dung hội thi, "hội thi sao mà đem những cái khác ra so sánh" nhưng cùng chung là để tôn vinh sự cống hiến, mang cái nhân ái từ bi của đạo Phật đến cho con người. Để có được cái chung thì phải nhờ sự cộng hưởng từ nhiều người, nhiều cái nhỏ mà thành. Nhưng nhiều người chỉ lấy phụng sự làm vui chứ không tham cầu một lễ vinh danh nào, cũng chưa nhận một lời vinh danh nào, họ vẫn âm thầm cống hiến. Nếu đã cảm ơn những người thí sinh này thì cũng hãy một lần cảm ơn những người đã âm thầm sát cánh cùng GHPG trong nhiều thăng trầm, biến động, nhiều sự kiện vừa qua. Cảm ơn các tác giả không tên, không đứng trên bục vinh danh nhưng luôn vì tâm đạo mà phụng sự. Tôi xin cảm ơn các Thầy, Cô và các tác giả, các anh chị em phật tử mà tôi đã từng nhìn thấy, từng được đọc bài để mở thêm kiến thức. A di Đà Phật.
Tất cả những nội dung mà tạp chí đưa ra đã có nhiều tác giả họ thực hiện bằng bài viết, video clip rồi nhưng họ không tham gia hội thi, họ không cần sự công nhận nhưng họ vẫn hoằng truyền giá trị Phật pháp đến cho con người nhưng chưa bao giờ họ nhận được lời cảm ơn hay động viên, nhưng BTC lại chỉ cảm ơn tôn vinh những người tham gia trong hội thi và cho rằng họ là những người có đóng góp, có sức ảnh hưởng, lan tỏa được giá trị phật pháp. Nếu không có những người bao lâu nay âm thầm đóng góp, các thầy cô, phât tử đã cùng đồng hành không cần giải thưởng thì phật pháp có được lan tỏa hay không?
Nhận 50tr đồng tiền thưởng thì mỗi bài viết phải đến đc ít nhất 20 triệu tín đồ phật tử nhé , vì vừa qua Ghpg tổng kết hơn 16tr phật tử đi chiêm bái xá lợi đấy , chứ đừng tổ chức giải rùm beng , nhận tiền thưởng của nhà tài trợ xong chả thấy bài viết , video đến đc bao nhiêu người trong nước mà bảo lan toả tinh thần phật giáo?
Nhiều thầy, cô cống hiến cả đời chẳng có giải thưởng nào nhưng tàng kinh, công trình phật giáo nhiều vô số. Những hội thi chủ yếu chỉ mang tính tức thời, tốn hao tiền bạc, không biết có đúng là lan tỏa đạo pháp gì không vì có ai đọc được bài viết nào đâu mà lan tỏa?
Ban truyền thông ca ngợi cảm ơn những tác giả tham gia hội thi, nhiều lời có cánh, tôn vinh họ nhưng họ thi họ nhận tiền thưởng, họ được tôn vinh cảm ơn, được báo chí công nhận tên tuổi họ của họ trước đại chúng, nhưng họ được tôn vinh là đóng góp làm tốt đời đẹp đạo, Sau hội thi này họ có tiếp tục đóng góp bài vở mà không có giải thưởng, không có lễ vinh danh nữa không? cả quá trình để lan tỏa ánh sáng Phật pháp nếu không có những tác giả "vô danh" khác cùng đóng góp bài vở thì có phải chỉ nhờ những tác giả, nhóm tác giả này mà tốt đới đẹp đạo, là "Phản ánh chân thực, sâu sắc về đời sống Phật giáo, hoạt động phật sự, các giá trị Từ bi - Trí tuệ - Phụng sự trong đạo Phật. + Khai thác vai trò của Phật giáo trong xây dựng đạo đức xã hội, bảo vệ môi trường, giáo dục nhân tâm, chăm lo đời sống cộng đồng. + Giới thiệu các hình mẫu tích cực trong tu học, hoằng pháp, thiện nguyện, xây dựng nếp sống chính niệm, tỉnh thức." ??? Hoằng dương chánh pháp, mang cái tốt cái đẹp cho tín chúng, mang đạo vào đời sống không riêng gì một nhóm tác giả , gói gọn trong một hội thi đâu, nên đừng vinh danh ca tụng một nhóm tác giả mà quên đi sự đóng góp của bao nhiêu người khác.
Nhiều tác giả đã cống hiến âm thầm cho Phật giáo nhưng chưa bao giờ nhận được sự vinh danh. Tôn vinh những cá nhân mà bình thướng họ không tham gia một bài viết nào phi lợi nhuận, họ chỉ thgia khi có giải thưởng, và được các vị tổ chức lễ vinh danh long trọng, trong khi những người đã âm thầm cống hiến.